ĐÊM ĐÔNG
Trơ trụi rừng cây ru nhẹ gió buồn
Xào xạc tàn Đông lặng bóng chiều buông
Khói lam ơi ! chiều vương qua xóm nhỏ
Người xa xăm ! đường vắng hạt mưa tuôn...
*
Năm tháng nhạt phai lối mòn hoang dại
Cố nhân về sâu nặng một hình hài
Nuối tiếc gì trọn kiếp chẳng hề phai
Nửa bên đời có chăng nổi u hoài...
*
Chiếc lá cuối hoang vu còn sót lại
Tiễn nhau Thu vằng vặc bóng Trăng dài
Kỷ niệm sầu e ấp một bờ vai
Hoa tuyết rơi sầu Đông muôn dặm dài...
Trần Quốc Việt