Thứ Sáu, 25 tháng 1, 2013

ĐÊM ĐÔNG




ĐÊM ĐÔNG


                 Trơ trụi rừng cây ru nhẹ gió buồn
                 Xào xạc tàn Đông lặng bóng chiều buông
                 Khói lam ơi ! chiều vương qua xóm nhỏ
                 Người xa xăm ! đường vắng hạt mưa tuôn...
                                             *
                 Năm tháng nhạt phai lối mòn hoang dại
                 Cố nhân về sâu nặng một hình hài
                 Nuối tiếc gì trọn kiếp chẳng hề phai
                 Nửa bên đời có chăng nổi u hoài...
                                             * 
                 Chiếc lá cuối hoang vu còn sót lại
                 Tiễn nhau Thu vằng vặc bóng Trăng dài
                 Kỷ niệm sầu e ấp một bờ vai
                 Hoa tuyết rơi sầu Đông muôn dặm dài...
                                                                                      Trần Quốc Việt      






Thứ Hai, 14 tháng 1, 2013

THƯƠNG NHỚ NGƯỜI XA



THƯƠNG NHỚ NGƯỜI XA

(boléro)

Hàng cây trút lá... chiều đông ven đường...
Màn sương trắng xóa... che bóng hoàng hôn....
Tiễn đưa này cuối .... tàu khuất xa dần.....
Em mang thương nhớ trọn đời... còn tôi đường vắng bâng khuâng....
tình đầu tình cuối ăn năn... hỏi lòng có còn thương nhớ...
người xa giữa trời tuyết lạnh... đêm vắng mùa Đông...